Wednesday, May 1, 2013

30/4

Từ nhỏ, luôn được giáo dục rằng cuộc chiến tranh chống Mỹ ngụy sau 1954 ở miền Nam là cuộc chiến tranh giải phóng dân tộc, điều đó gần như đã hình thành nên nếp nghĩ của tất cả các thế hệ học trò.

Tôi dân Trung, ở phía Nam của vĩ tuyến 17, và nhiều người trong gia đình tôi đã theo "ngụy". Sau khi đọc Bên thắng cuộc của Huy Đức mới biết rằng, đó là điều bình thường. Ở miền Nam, dưới chế độ Việt Nam Cộng Hòa, không theo Nhà nước đó thì theo ai, vậy mà bao nhiêu năm nay mình không hiểu.

Ông bác ruột trước đây là cảnh sát ngụy, hàm gì mình không biết nhưng phải đi cải tạo mấy năm. Ông anh con ông bác có tên là Tạo vì sinh ra khi ông bác đang ở trại cải tạo là vậy. Cách đây mấy năm có giấy báo nằm trong diện được xuất cảnh, cả xóm đồn rần rần, nhưng sau đó nghe nói là thời gian cải tạo không đủ nên không đi được. Việc đó diễn ra cũng lâu rồi, lúc đó mình cũng không biết gì.

Một ông cậu ruột của mình thì bị "cộng sản" bắt và thủ tiêu. Từ cộng sản là nguyên văn của những người còn sống kể cho mình. Lúc đấy, cả gia đình bên ngoại đều theo "ngụy". Vừa rồi về Quảng Nam làm CMND, cũng một phần tham gia vào việc tìm mộ của cậu, tuy nhiên một đám "thầy" dở hơi, chỉ giỏi lừa gạt, cuối cùng là công cốc.

Bây giờ, cái nhìn của mình về cuộc chiến tranh giữa 2 miền Nam - Bắc đã khác nhiều. Thế giới mạng đã cho mình những cái nhìn đa chiều hơn, chân thật hơn... về cuộc chiến giữa những người Việt Nam với nhau, đoạt mạng sống của nhau chỉ vì không chung... lý tưởng.

Nhưng thôi, không bàn về cuộc chiến ấy nữa. Chỉ có điều hôm nay, tôi lại nghĩ về điều mà tôi nghĩ rằng trong chúng ta, các bạn ít nhất đã một lần nghĩ đến. Đó là nếu đến giờ hai miền Nam - Bắc Việt Nam giống như hai miền Nam - Bắc Hàn thì sao? Khi đó, gần như chắc chắn rằng, miền Nam giờ đã không thua Hàn Quốc là mấy (có thể thua vì tính cách người Việt khác người Hàn). Đó là điều đáng tiếc, rất đáng tiếc, để rồi hôm nay, phải vài chục, thậm chí vài trăm năm nữa chúng ta mới có thể sống một cuộc sống mà người Hàn Quốc đang sống hôm nay. Điều đó có nghĩa là, thế hệ như mình, không bao giờ có cơ hội tận hưởng một cuộc sống như của người Hàn Quốc đang có, trừ khi mình bay qua đó định cư.

Thế nhưng, điều được của cuộc chiến cũng rõ ràng, chúng ta đã không phải thấy một Bắc Triều Tiên thứ hai, điều mà tôi tin chắc chắn rằng nếu không hợp nhất hai miền, Bắc Việt sẽ trở thành một quốc gia như Bắc Triều Tiên hiện nay, không có đường nào khác.

Đúng là chúng ta còn nghèo, nhiều người dùng từ "hỗn mang" để nói về cuộc sống hiện tại, thế nhưng có lẽ chúng ta còn chút tự hào hơn Bắc Triều Tiên, một đất nước thiếu đói thường xuyên, nơi mà lãnh đạo là những ông vua thật sự. Suy cho cùng, Nam Bắc cũng đều là người Việt, giang sơn này do tổ tiên chung của chúng ta gây dựng, những người miền Nam sẽ không đành lòng nhìn những người anh em miền Bắc "đóng cửa tử thủ trên một chiếc xe tăng đang lún giữa đầm lầy" (sử dụng ý của Alan Phan).

Như vậy, cuộc chiến Nam Bắc có cần thiết, có ý nghĩa như sách giáo khoa bao nhiêu nay ca ngợi. Tôi ước rằng, hai miền Nam Bắc thống nhất, nhưng cuộc sống sau ngày thống nhất phải như cuộc sống ở Han Quốc chứ không phải như hiện giờ. Điều đó có nghĩa rằng, điều quan trọng nhất không phải là bán tới bàn lui liệu ngày 30/4 có ý nghĩa gì, mà là phải xây dựng đất nước này văn minh giàu mạnh, bằng không cứ ca ngợi về một quá khứ chiến tranh giữa những người anh em sẽ chẳng có ý nghĩa gì.

Ngày 30/4 cũng như bao mốc khác của lịch sử dân tộc, và chúng ta có bao nhiêu mốc đáng tự hào hơn thế (đó là những cuộc chiến tranh chống ngoại xâm). Cuộc sống hiện tại còn quá bất công, tham nhũng, còn quá nhiều người đang sống ở mức nghèo, đói, điều mà đảng cầm quyền không làm được.

Hãy làm những gì mà nhân dân cần, có như thế đảng cầm quyền mới có thể tồn tại.

No comments:

Post a Comment