Tôi vẫn tiếc cho Phương Uyên và Nguyên Kha, dù có nói thế nào đi nữa. Các em sinh viên tuổi đôi mươi đã sớm vướng vòng lao lý.
Tôi thật sự bất ngờ trước nhận thức của các em (nếu đúng như những gì báo lề trái đã tường thuật) về những vấn đề lớn, hệ trọng của cả dân tộc. Nhiều người đồng ý với các em, nhưng riêng tôi, tôi vẫn tiếc! Nếu các em chọn cho mình cách đấu tranh khác, công lao của em cũng sẽ được loài người yêu dân chủ, công bằng ghi nhận.
Quá trình đấu tranh cho dân chủ ở Việt Nam còn lâu dài, không thể một sớm một chiều mà có được. Các em vướng vòng lao lý, đồng nghĩa với việc cuộc đời các em sau này sẽ vô cùng khó khăn, nếu không muốn nói là chấm hết.
Các em còn quá trẻ, công ơn cha mẹ chưa đáp đền. Giờ đây, cha mẹ, anh em, bà con... sẽ sống trong nỗi thương nhớ khôn nguôi, và tất nhiên, không loại trừ những người không hiểu được việc làm của các em, và cả chính quyền nữa...Thật khó mà tưởng tượng những gì sẽ xảy ra tiếp theo với gia đình Phương Uyên, Nguyên Kha và với chính các em trong tù.
Còn nói về bản án mà các em đã nhận, thật không có ngôn từ nào để diễn tả. Sốc nặng là cảm giá của tôi khi nhận được thông tin này. Đúng là man rợ. Ở thế kỷ 21, ở xã hội thiên đường XHCN, vẫn có những người dùng quyền lực để kết tội những ai không đồng chí hướng với mình. Thật man rợ!!!
No comments:
Post a Comment