Tuesday, May 28, 2013

Bắt Trương Duy Nhất

Bác Nhất cùng quê với mình, cũng dân Quảng Nam ngang tàn như nhau. Tất nhiên, so về tài viết lách thì phải gọi bác Nhất bằng cụ.

Nhiều người gặp mình vẫn hay nhận xét là dân Quảng Nam có khiếu viết báo và làm luật sư. Không biết có đúng hay không, nhưng bác Nhất viết blog thì hay thật, còn bác ấy viết báo thế nào thì mình không rõ. Chưa đọc được bài nào của bác vì báo công an thì mình không đọc, báo Đại đoàn kết thì hiếm khi, chỉ khi có vụ tàu Trung Quốc cắt cáp tàu Bình Minh 2, Đại đoàn kết xông vào làm một loạt bài thì mình mới biết có tờ báo này.

Biết bác Nhất từ vụ bác tuyên bố bỏ báo viết blog. Trước đó cũng đã biết đến blog của bác, nhưng từ khi bác chuyên tâm viết blog thì bài vở nhiều hơn, mình thường xuyên ghé trang bác ấy hơn. Lúc bác tuyên bố bỏ báo, mình không hiểu bác sẽ sống bằng gì. Đến giờ vẫn chưa có câu trả lời thỏa đáng cho câu hỏi này. Đến khi bác bị bắt, báo đưa tin vợ bác ấy là giảng viên trường Đại học, có lẽ nguồn thu nhập này đủ trang trải chăng.

Chắc bác Nhất có việc làm gì đó khác, có thu nhập cho cuộc sống gia đình chứ không hoàn toàn phụ thuộc vào vợ. Blog của bác có đăng quảng cáo, không biết thu nhập thế nào. Từ cái vụ quảng cáo này, từ lâu mình cũng lo cho bác, vì chỉ cái tội trốn thuế thôi cũng đã chết rồi.

Bắt bác ấy là một cú sốc đối với bản thân mình, vì đọc những gì bác viết, mình có chút tin vào thông tin cho rằng bác có ai đó đứng sau. Tuy nhiên, những gì đang xảy ra (dù chưa biết bác ấy sẽ thế nào), càng củng cố cho suy nghĩ rằng, viết lách là một công việc nguy hiểm.

No comments:

Post a Comment